Aber Phiêu Du Ký

/

Chương 1 : Ta là ai? Đây là đâu?

Chương 1 : Ta là ai? Đây là đâu?

Aber Phiêu Du Ký

26.841 chữ

17-12-2022

Hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng. Rối loạn tiền đình? Quái lạ, mấy mươi năm qua hắn chưa từng bị tiền đình. Thân thể của hắn vẫn luôn tương đối khỏe mạnh, không có bệnh vặt, không bệnh nền. Hm, nếu không phải vấn đề nằm ở phía sức khỏe của hắn, vậy thì hẳn là vấn đề của ngoại cảnh. Như vậy... hắn đang ở tình huống như thế nào mà đầu óc lại quay cuồng? Phê thuốc? Hắn cũng không thích dây dưa với đám "chuyên cần", xưa nay không hề "đập đá", thậm chí thuốc lá hắn cũng không thích hút. Uh, vậy thì chắc chắn tình huống là do ngoại cảnh làm ta quay cuồng rồi! Vậy thì... tại sao ta lại chưa mở mắt ra xem hoàn cảnh xung quanh nhỉ?

Hắn chợt phát hiện vì sao nãy giờ dù đầu óc vẫn liên tục có cảm giác quay cuồng buốt óc nhưng mà hắn vẫn chưa chịu mở mắt ra xác định tình huống. Lý do là vì hắn rất khó khăn trong việc cố gắng mở mắt. Cứ như thể... hắn quên mất cách phải làm sao để mở mắt vậy. Kỳ quái, mở mắt thôi có gì khó đâu, thử lại nào!

Thế nhưng cuối cùng thứ hắn mở ra đầu tiên thành công không phải là mí mắt, mà là cảm giác đau đớn. Ngay khi hắn cố gắng gồng cơ mắt để thử mở mắt ra, hắn bỗng cảm thấy một cơn co giật khắp mạng lưới thần kinh. Lúc này hắn mới phát hiện nãy giờ hắn hoàn toàn không có cảm giác phần thân thể của mình, như thể chúng hoàn toàn đứt liên lạc với phần đầu vậy. Đi theo cơn co giật, toàn bộ xúc cảm của thân thể mới phản hồi về đầu hắn. Cảm giác này cực kỳ không hay ho, hắn cảm thấy như thể trước đây toàn bộ cơ thể hắn đông cứng quá lâu, mạch máu tắc nghẽn, dây thần kinh không phản ứng, giờ đây khi hắn thành công "khởi động, kết nối" với hệ thống dây thần kinh khắp cơ thể, các tín hiệu đua nhau gửi về não hắn thì đại đa số là các tín hiệu "báo động" – cũng chính là cảm giác đau nhói. Hắn như bị hàng triệu mũi kim chích liên tục khắp cơ thể, liên miên bất tận, không ngừng nghỉ. Hắn cảm nhận một cơn đau đớn vượt qua mọi khả năng mô tả bằng lời. Đau quá! Hắn muốn há to miệng, phát ra từng tràng tiếng gầm rú với âm lượng khủng khiếp, khiến cả khu vực rung rinh.

GR-GR-GR-GRAWWWW!!!

#

Thiên Minh – thông minh bằng trời – cái tên của hắn được bố mẹ hắn đặt cho với ý nghĩa như vậy. Sinh ra trong một gia đình tương đối êm ấm, có học thức cao, gia thế trung lưu, quan trọng là cả bên nội lẫn bên ngoại đều xuất thân trí thức và sống có trên dưới đạo đức và quan tâm gia đình, không tệ nạn bê tha. Dưới hoàn cảnh sinh trưởng tốt như vậy, cộng với thừa hưởng bộ gene tốt đẹp cùng sự chú trọng vun đắp trong giáo dục từ nhỏ, Thiên Minh lớn lên trong ánh hào quang như là "con nhà người ta" trong mắt bạn bè hàng xóm. Từ nhỏ đã thông tuệ, được gia đình dẫn đi nhiều nơi thăm thú và tiếp xúc với thế giới muôn màu muôn vẻ, Thiên Minh nhanh chóng phát triển toàn diện và luôn sắm vai đầu têu trong lớp, dẫn dắt chúng bạn cùng lứa làm đủ trò tinh nghịch khi còn đi học.

Lớn lên, Thiên Minh cũng rất dễ dàng bay nhảy trong xã hội và đạt được nhiều thành công sớm. Vốn dĩ được bố mẹ và gia đình tạo điều kiện tiếp xúc với công việc buôn bán kinh doanh từ rất nhỏ dưới dạng trò chơi, trợ giúp người lớn có thù lao, hơn nữa được mẹ chủ tâm dẫn dắt sinh hoạt theo trường phái tự lập – từ khi ba tuổi đã bắt đầu rời mẹ đi ngủ qua đêm ở nhà ông bà nội ngoại thậm chí cô chú. Hắn nhanh chóng tự gầy dựng được một nhóm khởi nghiệp từ thời sinh viên năm thứ hai đại học làm về mảng sự kiện truyền thông. Sau đó lăn lộn với tài ứng xử khéo léo và nắm bắt tâm lý phụ nữ tốt, nhanh chóng thành công rực rỡ trong ngành và trở thành một nhân vật có tiếng nói trong xã hội từ khi còn rất trẻ.

Có danh tiếng, lại có trí tuệ, chỉ sau mười năm phấn đấu, Thiên Minh đã đạt đến nhân sinh đỉnh cao trước tuổi ba mươi, với số tài sản vật chất hàng chục triệu Mỹ kim, cùng với tiếng nói rất có trọng lượng trong xã hội, thậm chí trên phương diện quốc tế. Thiên Minh cũng không keo kiệt chính mình, sống rất có tính hưởng thụ – dù sao từ nhỏ tới lớn hắn cũng chưa từng bị bố mẹ kèm cặp bắt thực hành cái gọi là tiết kiệm. Theo lời bố mẹ hắn thì tích cóp tiết kiệm chỉ cần thiết để chuẩn bị cho tình huống thiên tai nhân họa, còn nếu thế giới hòa bình sức khỏe đầy đủ thì chả việc gì phải tiết kiệm, mà cần chú trọng đầu tư vào sức khỏe, vào kỹ năng và vào cái bản thân ưa thích, để đi thật xa, đạt thật nhiều thành công trong các lĩnh vực mà mình hứng thú, từ đó kiếm được thật là nhiều tiền. Khi tiền kiếm được nhiều hơn nhu cầu chi tiêu, thì không cần phải tiết kiệm, tự khắc các tài sản tích lũy sẽ được sinh ra. Thật là đơn giản! Cái gì gọi là "sống rất có tính hưởng thụ"? Quen múi mít chân dài, ăn nhà hàng sao Michelin, du lịch khám phá kỳ quan thiên nhiên và kỳ quan kiến trúc nhân loại, ngủ nghỉ ở nơi sang trọng được hầu hạ tận răng. Ồ, và thật bất ngờ, hắn càng ăn tiêu thoải mái như vậy, danh vọng địa vị xã hội của hắn lại càng tăng cao, và điều đó cũng trực tiếp làm hắn dễ dàng kiếm tiền hơn.

Đương nhiên, không phải cứ sống hưởng lạc vô pháp vô thiên là sẽ thành đạt. Đó không phải bí kíp để thành công. Bí kíp thành công có rất nhiều, nhưng không bao gồm sống phóng túng hưởng lạc. Trái lại, một trong những bí kíp quan trọng đó là sống có nguyên tắc, có kỷ luật.

Ngoài mặt, Thiên Minh là một kẻ có tiền, sống hưởng thụ, tiêu tiền như rác. Nhưng thực tế, dù hưởng thụ, Thiên Minh sinh hoạt lại rất có nguyên tắc, và trong công việc hắn càng có một bộ quy tắc hành xử được hắn tuân thủ triệt để trong mọi tình huống. Đây là một trong những điều hắn được bố dạy từ khi còn rất nhỏ, và coi như quy tắc sinh hoạt: khi làm bất cứ việc gì, cũng phải có nguyên tắc, luôn tuân thủ nguyên tắc, và nguyên tắc này do chính bản thân mình đặt ra ngay từ đầu. Bố hắn thường treo trên mép một khẩu hiệu "Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ", coi đó như tiêu chuẩn sống và rèn luyện. Quan trọng và cơ bản nhất chính là "tu thân". Chính là sống có nguyên tắc, không ngừng rèn luyện bản thân.

Thiên Minh không quá tán đồng nhân sinh quan của bố hắn, dù sao hắn thành đạt hơn bố hắn rất nhiều lần, và thậm chí bố hắn còn thường xuyên bị hắn chỉnh cho cứng họng và trong tranh luận. Rất ít khi bố hắn cãi lý thắng được hắn – từ khi hắn năm tuổi trở đi. Tuy nhiên những điều bố hắn dạy lại được Thiên Minh tiếp thu nghiêm túc và thực thi nhuần nhuyễn. Cho dù hắn thành đạt hơn cả bố mẹ lẫn ông bà hắn cộng lại, nhưng có một điều Thiên Minh ghi nhận và tán đồng, đó là tất cả thành công của hắn có được là nhờ công sức chăm sóc dạy dỗ rất hợp lý của bố mẹ hắn, trong đó bao gồm những bài học cuộc sống cơ bản, ví dụ như sống phải có nguyên tắc.

Thiên Minh sống có nguyên tắc ra sao? Ví dụ, bạn gái của hắn không bao giờ vượt quá hai mươi lăm tuổi... à không, đây là nguyên tắc của một ngôi sao Hollywood nào đấy mà bố hắn thần tượng. Nguyên tắc của Thiên Minh với bạn gái là, hắn luôn nắm thế chủ động. Chủ động làm quen, chủ động mời gọi, chủ động vẽ trò cho đối tác thích thú, chủ động mang lại niềm vui cho đối tác, và... chủ động tìm bạn gái mới sau một khoảng thời gian nhất định. Thiên Minh tự xét thấy bản thân không phải là một kẻ thích chung thủy trọn đời. Hắn rất dễ bị cuốn hút bởi cái mới, hay ho hơn. Theo hắn tự bao biện thì hắn là một kẻ luôn truy cầu "chân – thiện – mỹ". Gái mà đẹp là hắn truy cầu. Với Thiên Minh, một mối quan hệ tình cảm lành mạnh là một mối quan hệ win-win. Một mối quan hệ khác phái mà một phía phải chịu đựng phía kia thì không phải là win-win, cũng tức là nó không lành mạnh. Và Thiên Minh không thích những thứ không lành mạnh.

Cũng chính vì vậy, Thiên Minh không bao giờ dụ dỗ con gái nhẹ dạ cả tin bằng những lời hứa lèo, kiểu như "anh sẽ yêu em trọn đời". Những lời "hứa hẹn" hắn thường nói để dụ dỗ gái là "đi chơi với anh không anh có cái này hay lắm chơi vui lắm", kiểu vậy. Hắn cũng rất coi trọng uy tín và biết giữ lời – cho nên hắn không bao giờ nói với bọn con gái những câu đại loại như "anh sẽ chỉ yêu mình em", "anh sẽ không bao giờ bỏ em" v.v.. bởi vì đó là những điều Thiên Minh minh tin rằng mình không làm được, do đó hắn sẽ không hứa. Nhưng làm một tên thanh niên cực kỳ khôn khéo và biết lấy lòng người khác – đặc biệt là phụ nữ - hắn lại chẳng dở hơi mà nói những câu ngu ngốc làm tổn thương đối tác như so sánh hay chê bai người này không bằng người kia, hoặc tỏ ra thiên vị một người khác không phải đối tác. Hắn thường rót mật vào tai các cô gái xinh đẹp bằng những lời lẽ tỏ tình kiểu như "anh thấy em đẹp nhất", "anh yêu em nhất trên đời", "em tên Hồng nhưng em đẹp hơn hết thảy các loài hoa hồng anh thấy". Dù sao hắn cũng không nói dối – tại thời điểm hắn phát ngôn Thiên Minh đúng là cho rằng đối phương là đẹp nhất, hắn yêu đối phương nhất, đối phương đẹp hơn các loài hoa. Còn phịch phịch xong mặc quần áo vào rồi hắn còn thấy đối phương là đẹp nhất hay không thì hắn cũng không chắc chắn được, dù sao nhận xét xấu đẹp là cảm tính và không bao giờ là bất biến cả cơ mà! Nếu đối phương hỏi hắn lại ngay lúc đó rằng Thiên Minh còn thấy đối phương là đẹp nhất hay không, hắn sẽ chỉ đơn giản trả lời: "anh mệt rồi, để anh ngủ tí!" Haha...

Thiên Minh nói chung có đời sống tình cảm khá là phong phú. Số phụ nữ từng phát sinh quan hệ thân mật với hắn vượt qua con số hàng trăm khi hắn con chưa đến ba mươi tuổi. Chẳng qua sau ba mươi, Thiên Minh cũng không còn quá hưng phấn đầu tư thời gian công sức vào gái gú nữa, không hẳn là do sinh lý xuống cấp, mà đơn giản là nhìn nghêu sò ốc hến nhiều quá, ăn hải sản nhiều quá rồi thì cũng không còn quá thèm nữa. Thế là khi dư ra thời gian rảnh, Thiên Minh bắt đầu dấn thân vào tìm kiếm sự thỏa mãn ở tầng cấp cao hơn là nhu cầu về danh vọng. Ví dụ như là làm sự nghiệp công ích. Năm ba mươi ba tuổi, Thiên Minh bắt đầu chuyển mình thành một nhà từ thiện.

Làm một người có địa vị xã hội cao, danh vọng to lớn, nhiều ảnh hưởng, lại còn nhiều tiền, Thiên Minh nhanh chóng vận dụng sức ảnh hưởng, mạng lưới quan hệ xã hội rộng của mình để tổ chức nên các quỹ từ thiện hoạt động mạnh và hiệu quả. Thiên Minh vốn khá thông minh khéo cư xử, lại được học hành bài bản và đi đây đó nhiều, vốn kiến thức xã hội rộng rãi, hắn không gặp nhiều khó khăn khi tổ chức các dự án từ thiện lớn. Dù sao trong xã hội hắn sinh hoạt lắm người hoàn toàn tay ngang, thậm chí không biết gì về tài chính, quản lý, chỉ đi hát đi hò hoặc làm trò cười trên sân khấu mà còn vỗ ngực đi làm từ thiện với số tiền lên tới hàng chục triệu Mỹ kim rồi được tôn thờ thành thần tiên thánh đế, thì một kẻ nhiều học thức, nhiều tài năng như hắn làm sao mà làm không tốt được?

Trong mắt Thiên Minh, bản chất việc làm từ thiện cũng chả khác gì thực hiện một dự án start-up quy mô vừa và nhỏ. Đầu tiên là xác định mục tiêu – đối tượng từ thiện, kế đến là lên kế hoạch – dự trù hoạt động từ thiện, phần quan trọng nhất là quảng bá gọi vốn, à nhầm, kêu gọi từ thiện. Ở tầm ảnh hưởng của Thiên Minh, mỗi lần kêu gọi từ thiện đều có thể thu hút rất nhiều sự quan tâm của xã hội, nhà hảo tâm và các tổ chức kinh tế. Do Thiên Minh cũng lăn lộn lâu năm trong mảng truyền thông, kêu gọi từ thiện với hắn quá là dễ dàng. Hắn cũng xác định làm từ thiện có đầu ra đàng hoàng, không chấm mút. Hắn không thiếu tiền, hắn cũng không dở hơi mà bỏ tiền túi ra làm từ thiện. Hắn là người tổ chức từ thiện, chứ không phải là nhà hảo tâm. Hắn xác định vị trí của mình trong cơ cấu dự án rất rõ ràng và minh bạch.

Đối tượng kêu gọi từ thiện của Thiên Minh cũng rõ ràng không kém. Những người góp tiền bạc, hảo tâm, đối tượng lay động ... Thiên minh nhắm tới là các tổ chức nghiệp đoàn kinh tế và xã hội. Với logic tương đối rõ ràng, kêu gọi nạp tiền thì kêu gọi người có tiền là hiệu quả tốt nhất. Hắn tổ chức những sự kiện kêu gọi từ thiện khá chuyên nghiệp và có tính chất quảng bá tạo dư luận xã hội tốt. Điều này khiến các tổ chức, công ty đều có hứng thú tham dự và quyên góp cho hắn, thuận tiện sẽ được Thiên Minh hỗ trợ lăng xê hình ảnh và quảng bá thương hiệu ... Hiệu quả rất tốt. Mục tiêu của hợp tác là đôi bên cùng có lợi win-win, và mục tiêu này được bàn thảo rõ ràng minh bạch ngay từ đầu, bên A lợi cái gì, bên B được cái gì trong hoạt động chung, đây luôn là một trong những ưu điểm khiến các đối tác làm ăn rất thích làm việc hợp tác với Thiên Minh.

Một đối tượng khác của hoạt động từ thiện là những nhà hảo tâm phong trào, cũng tức là đông đảo người bình thường nghe quảng bá từ thiện, lương tâm và lòng thương hại đột xuất, cao hứng lên đóng góp từ thiện cho các nhà từ thiện mà họ tin tưởng. Với tầng lớp nhà hảo tâm này, về cơ bản Thiên Minh coi họ như đối tượng tạo dư luận, không bớt xén công đức của họ, ngược lại tận lực thuê người chuyên nghiệp về tài chính, tổ chức vận hành dự án thực hiện công tác công khai minh bạch và chi tiết các thông tin những nhà hảo tâm này, và sử dụng thông tin đó như sự đảm bảo uy tín và chất lượng dự án từ thiện do Thiên Minh tổ chức. Đội ngũ này cũng có những chuyên gia trong lĩnh vực vận động hành lang, làm thủ tục công tác xã hội, cũng như tổ chức các hoạt động xã hội quy mô lớn. Thiên Minh thuê những người rất có kinh nghiệm và uy tín làm những việc bằng những khoản thù lao hậu hĩnh. Vậy chi phí vận hành trả thù lao cho bên tổ chức này thì lấy đâu ra? Đương nhiên là lấy từ phía đối tác tổ chức, công ty tham dự từ thiện rồi. Dù sao với các tổ chức, công ty này, họ tham gia làm từ thiện không thuần túy là vì lương tâm đột xuất. Là một tổ chức thì làm gì có cái gọi là lương tâm, chỉ có cá nhân mới có. Cái họ quan tâm đó là hiệu quả đầu ra của dự án và lợi ích họ thu được khi tham gia. Mà để thỏa mãn được những mối quan tâm này, các công ty, tổ chức rất vui lòng cung cấp chi phí tài chính cho Thiên Minh thuê người chuyên nghiệp về vận hành dự án. Nhờ mô hình mạch lạc này, Thiên Minh rất nhanh chóng thu được thành công trong lĩnh vực từ thiện, trở thành một trong những nhà từ thiện được mọi người biết đến và tin tưởng vào năm hắn bốn mươi tuổi, với lĩnh vực hoạt động trải dài từ cứu trợ thiên tai, y tế cộng đồng, xóa đói giảm nghèo cho đến phát triển mầm non.

Nói ngắn gọn lại, tổng kết bốn mươi năm cuộc đời của Thiên Minh có thể khái quát bằng vài từ khóa: con nhà người ta, ăn mít rộp mồm, tiền tiêu không hết, danh vọng đầy trời, công đức viên mãn... Chẳng qua, hạnh phúc luôn khiến người ta có cảm giác thời gian trôi đi quá nhanh. Hoặc với người theo tư tưởng bi quan thì hay tâm linh kiểu "người tốt đoản mệnh". Một đêm đẹp trời khi Thiên Minh bốn mươi mốt tuổi, nhân sinh viên mãn của hắn đột ngột kết thúc. Theo kết luận của cơ quan điều tra, Thiên Minh đột tử vì lý do sức khỏe, có khả năng do thác loạn quá sức gây tai biến mạch máu não. Có hai nhân chứng cho quá trình đột tử của hắn, trong đó một người là bạn gái mới của Thiên Minh, mới hai mươi tuổi, và người còn lại là bạn thân bằng tuổi của cô ta. Sự vụ gây chấn động dư luận và lùm xùm suốt nhiều ngày, với đủ thứ thuyết âm mưu, gièm pha, bênh vực, thương tiếc, khâm phục v.v.. Nhưng những chuyện đó với Thiên Minh mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa...

#

Chậm rãi và khó nhọc, hắn hoang mang bắt lấy ánh sáng trước mặt. May mắn hơn việc phải trải qua cơn đau như tra tấn lúc nãy, hắn không bị ánh sáng kích thích quá mạnh, bởi vì nguồn sáng rất yếu. Nói cho đúng, hắn đang ở trong một khu vực rất tối tăm, có rất ít ánh sáng, chủ yếu là những luồng ánh xạ xanh ngọc yếu ớt từ phía xa xa. Cả người còn chưa hoàn toàn thích ứng sau cơn đau quằn quại, hắn cũng không cảm thấy có gì vội vã, từ tốn làm quen dần với thị giác mới khôi phục của mình. Thực tế thì hắn có muốn gấp cũng không được, về cơ bản "nhìn" cả buổi, hắn cũng chả nhìn rõ ra được khung cảnh xung quanh là như thế nào. Hắn chỉ có thể đưa ra vài kết luận sơ bộ. Một, là hắn đang ở một nơi rất tối tăm và kỳ lạ, hoàn toàn không có ấn tượng. Hai, không chỉ tối, khu vực này còn khá rộng, nhưng lại có vẻ không phải ngoài trời. Nếu ở ngoài trời ít nhất hắn có thể nhìn thấy được trăng sao các thứ, mà không phải một ít ánh sáng xanh lung linh héo hắt như hiện tại.

Tạm thời chậm rãi thích ứng với thị giác dần hồi phục, hắn tiếp tục vừa thử cảm nhận các thông tin từ các giác quan khác như thính giác, khứu giác ... Không thành công! Trừ xúc giác, mạng lưới thần kinh toàn thân hắn vẫn còn đau đớn. Và khi các cơn đau ê ẩm dần rút đi, thì cảm giác mỏi nhừ cũng dâng lên. Vận động quá mệt mỏi, cứ giữ tư thế này tiếp một lát cũng chả sao, hắn tự nhủ. Haizz ... có lẽ tối qua vận động quá trớn. Dù sao cũng rất ít khi hắn "vận động nhóm", nhất là từ khi sang tuổi đầu bốn, hắn đã không hứng thú chủ động tìm kiếm các kiểu kích thích khác thường nữa rồi. Đương nhiên mỡ đưa tận miệng lại là chuyện khác. À mà khoan! Tối qua... chuyện là như thế nào nhỉ?

Hắn lờ mờ nhớ lại những ký ức vụn vặn. Rất kỳ lạ, hắn cảm thấy ký ức không phải như trước kia, nghĩ đến chuyện gì thì các sự kiện liên quan sẽ nhảy ra trong não, mà hiện tại toàn bộ trí nhớ của hắn như một cơn mưa rơi lộp độp vào não bộ, mỗi giọt nước mưa là một mảnh ký ức, không có thứ tự tuyến tính thời gian, không gian, chủ đề gì cả. Mọi thứ đang diễn ra một cách rất kỳ quái, vượt qua kinh nghiệm và khả năng tưởng tượng trước kia của hắn. Rút cục... chuyện quái gì đang xảy ra? Có lẽ nào mình đã bị tổn thương não? Bệnh thần kinh?

Mất rất nhiều thời gian, hắn mới toàn toàn dung nạp được cơn mưa ký ức trong đầu hắn và có sắp xếp sơ bộ theo mạch thời gian và chủ đề. Trong quá trình này hắn không khỏi có một chút mơ hồ, cảm giác như hắn ... thông minh hơn trước đây? Không phải là về trí thông minh hay hiểu biết, mà là năng lực xử lý luồng tư duy của não bộ. Thiên Minh mặc dù có hào quang "con nhà người ta", thông minh lanh lợi hơn người, tư duy logic nhanh nhạy, nhưng hắn biết rõ năng lực tư duy của mình như thế nào. Hiện tại... hắn có cảm giác não hắn có thể cùng lúc vận hành và xử lý lượng thông tin gấp rất nhiều lần trước kia. Hiện nay hắn có thể dùng một thời gian không đủ để đói bụng là có thể hoàn toàn sắp xếp lại toàn bộ lượng ký ức nhân sinh bốn mươi năm của mình. Trước kia hắn ngồi nhớ lại chuyện xưa, uống cà phê hết cả nửa buổi chiều may ra mới nhớ lại được khoảng một năm chủ đề công việc và quan hệ xã hội. Bốn mươi năm nhân sinh, nằm một lúc mà chỉnh lý lại hết được, có thể nói là thần tốc. Khác nào xem hết nguyên bộ truyện tranh One Piece chỉ trong mười lăm phút đâu. Cho dù là chỉ đọc trang bìa mỗi chương cũng đã đủ hết một buổi chiều rồi.

Hừ... dù sao đầu óc tốt lên vẫn tuyệt vời hơn là đầu óc ngu đi. Nói chung là chuyện tốt không cần đào sâu ngay bây giờ. Ít nhất hiện tại hắn đã trả lời được "ta là ai" rồi. Việc kế tiếp cần xử lý đó là trả lời câu hỏi "ta đang ở đâu?". Độ khó có vẻ cao hơn một chút.

Nãy giờ, trong lúc tổng hợp chỉnh lý ký ức, hắn cũng không ngừng dùng các loại giác quan để thăm dò hoàn cảnh hiện tại, nhưng cuối cùng vẫn không làm rõ được tình cảnh của bản thân. Hắn có thể xác định mình đang bị kẹt trong một không gian gần như đóng. Nhiệt độ xung quanh hơi khó xác định , dù sao hắn cảm thấy tương đối thoải mái, không nóng cũng không lạnh. Nhưng cơ thể hắn đang ở trạng thái không rõ, nên hắn không chắc có thể đánh giá chính xác nhiệt độ môi trường. Độ ẩm tương đối cao, có lẽ là gần nguồn nước. À, chắc chắn là gần nguồn nước, bởi lẽ hắn "nghe" loáng thoáng có tiếng róc rách, như thể nước ngầm chảy qua các khe đá. Thiên Minh không chắc lắm, vì hắn không chỉ nghe được tiếng nước chảy, mà còn nghe thấy đủ thứ âm thanh kỳ lạ khác. Đa phần chúng là các tiếng sột soạt, tiếng ma sát kỳ quái từ bốn phương tám hướng phía xa xa, nhất thời không xác định được đó là tiếng của thứ gì phát ra.

Dần dần, Thiên Minh cảm thấy vừa hoang mang vừa tò mò về hoàn cảnh xung quanh. Hắn suy đoán mình đang nằm sấp ở đâu đó trong một cái hang núi. Trước kia Thiên Minh không ít lần đi dã ngoại ở các ngọn núi nổi tiếng, vài lần trong số đó hăn đi theo kiểu phượt, dựng trại sống trong rừng núi, hẻm đá. Hắn cảm thấy hoàn cảnh hiện tại có nét hơi giống những trải nghiệm đó, nhưng có rất nhiều điểm kỳ quái khác. Trực giác mách bảo hắn đúng là đang ở trong một cái hang núi nào đó. Chẳng qua... tại sao hắn lại đang ở trong một hang núi? Hơn nữa, đây là núi nào? Hắn đi cùng ai? Và để làm gì? Từ khi ba mươi lăm tuổi Thiên minh đã không còn hứng thú đi phượt trải nghiệm đời sống hoang dã nữa. Hắn thấy đi du lịch tốt nhất là hưởng thụ dịch vụ chăm sóc năm sao mới là đúng đắn. Vừa khỏe người vừa thuận tiện xử lý công việc đột xuất. Dù sao hắn rất bận bịu và vui thích với sự bận bịu.

Cuối cùng, Thiên Mình thở dài một hơi. Đoán già đoán non cũng vô ích, bắt tay vào cảm nhận nào, nhịn đau một tí để làm rõ tình hình thôi, rồi mới có phương án xử lý tiếp được. Thiên Minh bắt đầu vận lực, chịu đựng cảm giác đau mỏi toàn thân để cố gắng liên kết với thân thể và cử động. Hắn nghĩ mình cần di chuyển một vòng quanh khu vực có thể di chuyển để có thêm thông tin nhằm xác định bản thân đang ở đâu. Tuy nhiên, ngay khi hắn định bắt đầu vận lực, tình huống đột nhiên phát sinh!

Thiên Minh có cảm giác hắn bị kẹp như một miếng giò lụa giữa hai cái bánh dày làm bằng đất đá. Tuy nhiên đất đá có vẻ không quá rắn chắc. Hiện tại đống đất đá này đang rung chuyển và có dấu hiệu sụp vỡ. Dù không biết nãy giờ hắn đã làm gì, bằng cách nào đó hắn đã tạo ra một phản ứng dây chuyền đến toàn bộ khu vực. Hắn nghe đất đai rung động ầm ĩ, rất nhiều tiếng vỡ vụn ầm ầm vang xung quanh mình.

"Động đất? Có vẻ như là như vậy!"

Điều đó khiến Thiên Minh hoảng sợ. Hắn hoàn toàn xác định mình đang kẹt trong một hang núi. Vậy mà đúng lúc này còn có động đất! Thế thì xác suất hắn bị chôn sống là chín mươi chín phần trăm rồi! Hoảng loạn, Thiên Minh quên hết đau nhức, điên cuồng cố gắng thoát thân khỏi đống đất đá rung chuyển rơi rụng xung quanh, dù vô ích. Rung chấn càng mạnh hơn, đất đá rơi rụng nhiều hơn, sụt lún khắp nơi.

Thiên Minh có thể cảm nhận được có rất nhiều động vật chịu tai ương, rơi rụng trong cơn lũ đất đá. Đa phần chúng là những loài vật nhỏ, hình dạng kỳ quái, nhưng Thiên Minh không chú ý quá nhiều. Chỉ đến khi một con vật xấu số rớt thẳng vào trước tầm nhìn của hắn, khiến hắn vô thức nhớ lại một chút kiến thức kỳ quái, mới hơi sững người.

Đó là một con vật Thiên Minh chưa bao giờ thấy qua. Toàn thân nó giống như một con kỳ đà, với bộ giáp vảy rất kỳ quái. Không có ánh sáng nên Thiên Minh không biết nó màu sắc ra sao, nhưng Thiên Minh không cẩn thận tưởng tượng thoáng qua có khi nó là bảy màu, như kiểu tắc kè hoa vậy. Cũng không rõ vì sao, bỗng dưng trong đầu Thiên Minh khắc họa lên hình dạng một con vật, lớp da ngoài giống kỳ đà, có nhiều vảy và có lưng vảy giáp, đuôi dài như cá sấu và có gai chạy dọc từ thắt lưng tới cuối đuôi, tứ chi nó dài và rất khỏe khoắn, với bộ da vảy giáp dày, đặc biệt là bộ ngón có móng sừng to dài và sắc nhọn. Nó có một bộ mặt hơi kỳ quái, giống như một sự kết hợp giữa heo rừng và cá sấu – mặt heo rừng, hai bên má và trán mọc ra vảy cá sấu. Tuy nhiên đặc biệt nhất là đỉnh đầu của nó có một cặp sừng ngang như sừng trâu. Nhìn thật quái lạ! Thiên Minh không khỏi liên tưởng đến một hình tượng: Một con heo rừng, mọc vảy cá sấu đầy mặt như bị vảy nến, trên đầu có một cái sừng hình quả chuối. Xẹt qua một cái liên tưởng kỳ quái như vậy, nhưng Thiên Minh cũng không thể suy nghĩ kỹ hơn, bởi lẽ hắn vẫn đang kẹt trong đống đất đá rung chuyển. Chẳng qua vượt qua vài giây thất thần vì gặp một sinh vật kỳ lạ, Thiên Minh cảm thấy động đất có vẻ yếu ớt lại. Nghe ngóng một lát, hắn vui vẻ phát hiện động đất thực sự dừng lại. Hiện hắn vẫn đang bị kẹt trong đống đất đá, nhưng có vẻ không bị đè chết, mà điều tốt là hắn dường như có được cảm giác với cơ thể của mình rồi. Thiên Minh đã có thể vận động trở lại, dù không rõ tại sao. Nói như vậy, hẳn là hắn có thể tự đào mình ra khỏi khốn cảnh này? Thiên Minh hưng phấn thử đào đào đống đất đá phía trên mình. Tốn khá nhiều sức lực, cuối cùng hắn đột phá được lớp đất đá, trườn được thân thể lên hít thở không khí.

Tham lam hít thở không khí của sự tự do, Thiên Minh mừng rỡ đến hoa chân múa tay, thậm chí muốn nhảy lên không trung. Nhưng không ngờ hành động này của hắn khiến toàn thân mất tự nhiên và lệch trọng tâm té nhào. Thiên Minh lăn lông lốc mấy vòng rồi dừng lại, nằm ngửa bụng ra nhìn trời. Cảm giác đau ê ẩm toàn thân khi nãy đã biến mất từ lâu, hiện hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể mình tràn ngập sức mạnh. Hắn yên tĩnh cảm thụ từng thớ thịt, từng khớp xương tràn đầy sức bật và độ co dãn, vui vẻ đánh giá có lẽ rất lâu rồi mình mới có cảm giác cơ thể tràn ngập sức sống như hiện nay. Mũi thính, mắt sáng, hơi thở mạnh mẽ đều đặn, nhịp tim vững vàng, cảm giác xúc giác tốt, tinh chuẩn nắm được hoàn cảnh xung quanh. Cái đuôi cũng tràn trề sinh lực, có thể quật gãy một thân cây lớn...

Khoan đã, cái đuôi? Tại sao mình lại nghĩ đến mình có đuôi? Vô thức, Thiên Minh nhìn xuống, thấy một cái đuôi dài đầy gai góc rất có mỹ cảm đang ve vẩy lắc lắc trước mặt mình. Trái, phải, trái, phải, xoay vòng tròn... Ờ, một cái đuôi khỏe mạnh hoàn toàn nghe theo lệnh não bộ mình ra lệnh. Rất tốt! Nhưng mà ơ kìa con mẹ nó tại sao mình lại có một cái đuôi???

Thiên Minh cảm thấy một cơn lạnh chạy dài từ sống lưng lên thẳng ót của mình, tâm trạng dần dần run rẩy như rơi vào hầm băng. Hắn nhận ra cái đuôi này. Đó chính là phiên bản phóng to năm lần của cái đuôi con vật nhỏ kỳ lạ lúc nãy trong đống đất đá. Tại sao Thiên Minh lại điều khiển được cái đuôi này? Đương nhiên là vì đây chính là đuôi của Thiên Minh chứ sao! Run rẩy giơ hai chi trước lên tầm mắt, Thiên Minh xác nhận một sự kiện: hắn đã không có đôi tay người, mà đang sở hữu một đôi chi trước có vảy giáp dày, với bộ móng dài sắc nhọn. Nhìn sơ là biết thứ này đào đất rất hiệu quả, Thiên Minh gần như có thể nghĩ ra được các cách đào đất khác nhau cho các loại đất đá khác nhau, từ đất đá vôi, đất cát, đất bùn cho đến đất đá phiến siêu cứng. Mọi thông tin đều chỉ hướng một sự thật kinh khủng khiến hắn đờ đẫn: Mình không còn là Thiên Minh trong trí nhớ nữa.

Vậy hiện tại hắn là cái thứ gì? Một giả thuyết kinh dị nảy ra trong đầu Thiên Minh, khiến hắn sợ đến mức muốn són nước tiểu. Run lẩy bẩy nhìn xung quanh, Thiên Minh phát hiện gần đó có một dòng suối. Hắn vừa run bần bật vừa bò đến bờ suối, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Không cần gắng sức, Thiên Minh biết rằng hiện tại cố đứng thẳng bằng hai chân cũng là một nỗ lực vô ích, lừa mình dối người. Với trí tuệ của mình, Thiên Minh đã đoán được chỉ có hai sự thật đang chờ đón hắn bên bờ suối. Một sự thật kinh khủng, và một sự thật khác... tệ hơn cả kinh khủng.

Đến bên bờ suối, sợ hãi nhắm chặt hai mắt, hắn hít thở một lúc lâu, nhưng cũng không có tác dụng làm bản thân bình tĩnh lại. Rút cục, Thiên Minh chán nản thở dài, chậm rãi mở mắt ra, nhìn xuống mặt nước trước mặt, xác nhận kết quả cuối cùng.

Nước suối trong vắt, nhìn thấy đáy. Những viên sỏi đủ mọi màu sắc lấp lánh phản chiếu ánh sáng ban ngày. Mặt nước không sâu, có lẽ khoảng một mét. Nước rất lạnh. Không khí cũng rất lạnh. Bởi vì Thiên Minh rét run trong lòng. Trước mắt hắn, phản chiếu bóng hình một sinh vật đầu giống heo rừng với phần má và trán có vảy cá sấu, thân hình giống kỳ đà, lại còn óng ánh bảy màu. Đặc biệt, trên đỉnh đẩu của nó có một cái sừng hình thù kỳ lạ. Hình quả chuối. Màu vàng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!